Tuesday 1 December 2009

Ngước mặt nhìn lên


Cập nhật lúc 2:46:14 AM - 06/04/2009

nguocmat.jpg

Mục sư Đoàn Hưng Linh

Khởi đầu có lẽ ai cũng từng mang nhiều hoài bão, trông mong. Khi mới yêu người ta ôm ủ biết bao mơ ước. Khi đặt chân đến vùng đất mới tự do, người ta nuôi nhiều kỳ vọng.


Thế nhưng cuộc sống đầy những trắc trở, những bất ngờ. Một nhạc sĩ Việt Nam thốt lên trong nhạc phẩm của ông: “… đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì, tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối!” Thì rõ là ai cũng sẽ già cỗi rồi ra đi, rõ là biết bao mối tình thắm đã chấm dứt trong nước mắt. Âm hưởng ai oán này có vẻ càng thấm thía khi người ta nghe lời chào thua của bệnh viện trong đất nước có nền y khoa tân tiến nhất, khi thấy tiền đầu tư, dành dụm bấy lâu bay mất trong khủng hoảng tài chánh, khi nghe tin đứa con yêu quí phải vào tù lâu năm, hay khi nhớ lại những trông đợi nơi đồng minh, nơi lý tưởng bị dẫm bẹp phủ phàng…

Càng trông mong, người ta càng thất vọng sâu xa. Vì thế, nhiều người dần sống với triết lý đừng trông mong. Đừng trông mong nhiều nơi vợ con, đừng trông đợi nhiều nơi thân nhân, nơi bạn bè, nơi đoàn thể, nơi “chính nghĩa”…

Hội chứng lụn tàn hy vọng này lan rộng chung quanh chúng ta. Người ta dần co cụm lại với chính mình và với những tiêu khiển trước mắt.

Hội chứng này lan vào cả những nơi mang kỳ vọng cao đẹp: giáo dục, văn học, nghệ thuật, tôn giáo… Biết bao nhà giáo, nhà lãnh đạo tinh thần không thoát khỏi tiếng thở dài trước thực tại nhiều giả tạo, sáo rỗng.

Một thánh nhân xưa kia thốt lên:

Tôi ngước mắt nhìn lên rặng núi,
ơn phù hộ tôi đến tự nơi nao? (*)

Bạn và tôi cần ngước mắt nhìn lên.

Bạn và tôi cần ngước mắt lên khỏi những mất mát, mất mát về tiền bạc, mất mát về sức khoẻ, mất mát người thân yêu.... Mãi dán mắt vào những mất mát sẽ khiến chúng ta vướng chặt nơi quá khứ. Chúng ta cần ngước mắt lên để thấy đâu là những điều còn lại, đâu là những người còn lại trong đời mình để sống biết ơn và tiến bước.

Bạn và tôi cần ngước mắt lên khỏi những thất bại của mình. Ai đó đã bảo rằng thước đo thật một người không phải là tiền bạc, bằng cấp, địa vị của người đó mà là chuyện gì làm cho người đó bỏ cuộc. Bạn và tôi có bỏ cuộc sớm quá không?

Bạn và tôi cần ngước mắt lên khỏi chính mình. Những cay đắng đối với cuộc đời thường che giấu sự thất vọng sâu xa với bản thân. Những gay gắt với người thường che giấu kỳ vọng quá cao của chính mình.

Ngước mắt lên sẽ giúp cho bạn và tôi thấy không một việc gì trên đời này có thể tồn tại mãi, không việc gì tự nó có thể mang lại ý nghĩa lâu dài: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.”

Ngước mắt lên giúp chúng ta thấy ý nghĩa của kiếp nhân sinh phù du nằm nơi cao:

Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi,
tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,
một cơn gió thoảng là xong,
chốn xưa mình ở cũng không biết mình.

Nhưng ân tình Chúa thiên thu vạn đại, dành cho kẻ nào hết dạ kính tôn.…

Một du khách lặn lội đường xa để đến một xứ nổi tiếng về dệt thảm và vào thăm nơi dệt một tấm thảm khổng lồ treo giữa phòng. Sau một thời gian ngắm những thợ dệt thảm làm việc và bước lui ra để ngắm tấm thảm thì ông không giấu được vẻ thất vọng và nói: “Tôi không thể hiểu được hình các ông dệt và không thể thưởng thức được nét dệt với quá nhiều chỉ dệt lòng thòng.” Người dệt thảm cạnh ông cười bảo: “Ông xem lộn bên rồi, đây là mặt trái của tấm thảm. Muốn ngắm tấm thảm và hiểu hình dệt ông phải đi vòng qua bên kia tấm thảm!”

Có lẽ vì vậy mà các thánh nhân cũng không được miễn trừ khỏi thất vọng, khỏi những thực tại không như ý. Nhiều trông mong có vẻ tốt đẹp của họ đã không thành. Nhiều người đã trông mong quả báo nhãn tiền, trông mong phép lạ trước mắt để biến đổi thế giới và rồi đã thất vọng. Tin mừng là họ đã ngước lên và, qua quá trình tinh luyện, họ tìm được hy vọng lớn hơn, bền vững hơn. Không có trông mong nào được bảo đảm nào ngoại trừ hy vọng đặt vào chính Đấng là nguồn cội của hy vọng.

Hy vọng này không ở quá xa bạn và tôi. Hiện thân của Đấng Hy vọng đã đến và nhen hy vọng vĩnh hằng giữa vòng chúng ta:

“Phúc cho những người có tâm linh nghèo khó, vì Nước Trời thuộc về họ.
Phúc cho những người đau khổ,
vì họ sẽ được an ủi.Phúc cho những người hiền lành, vì họ sẽ được thừa hưởng đất đai. Phúc cho những người đói khát sự công chính, vì họ sẽ được no đủ. Phúc cho những người thương xót, vì họ sẽ được thương xót.
Phúc cho những người có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ thấy Đức Chúa Trời. Phúc cho những người kiến tạo hoà bình,vì họ sẽ được gọi là con của Đức Chúa Trời. Phúc cho những người bị ngược đãi vì sự công chính,
vì Nước Trời thuộc về họ.”

Ngước mắt lên như vậy giúp bạn và tôi đặt trông mong đúng đối tượng. Ngước mắt lên giúp chúng ta tiến bước mà không quá kỳ vọng nơi người, nơi cõi phù sinh. Ngước mắt lên giúp chúng ta nhẹ nhàng hơn với mất mát, với thất bại, với người thân, với chính mình. Ngước mắt lên giúp bạn và tôi tìm thấy ơn phù trợ thiên thượng và hy vọng vĩnh hằng.

Tôi ngước mắt nhìn lên rặng núi,
ơn phù hộ tôi đến tự nơi nao ?
Ơn phù hộ tôi đến từ Đức Chúa
là Đấng dựng nên cả đất trời.

(*) Những dòng chữ in nghiêng trong bài được trích từ Thánh Kinh.

Mục sư Đòan Hưng Linh trình bày câu chuyện Phúc âm vào 7:30-8:30pm mỗi tối Chủ Nhật tại nhà thờ Tin Lành Thanh Lễ Westminster, 14200 Goldenwest St., Westminster, CA 92683.
source
Vien Dong Daily

No comments:

Post a Comment